top of page

Luyên thuyên chuyện mùa dịch

Writer's picture: EmmaQEmmaQ

Tối nay Quỳnh nói chuyện với một người bạn Sài Gòn, hỏi han cậu ấy sống có ổn không giữa mùa dịch này, đặc biệt là khi em Cô-vy đã ở ngay sát vách.


Bạn bảo, ừ thì ban đầu có chút lo lắng nhưng giờ thì bình thản rồi. Vì bạn nhận ra bản thân còn rất may mắn, vì còn công việc, còn nhà ở, ngoài việc giới hạn không gian thành 4 bức tường và work from home thì cuộc sống cũng không tính là đảo lộn quá nhiều. Ngày ba bữa đủ đầy, sáng mở mắt thấy mình còn thở - thật sự biết ơn nhiều lắm lắm.


Mình cười nhạt, lại triết lý rồi

Nhưng,

Bạn bảo, cái hôm nhận được tin khu phố bạn ở bị dựng rào phong tỏa, trùng hợp bạn thấy người ho khúc khắc vài tiếng, lại hơi mệt, hơi nóng sau 10 tiếng làm việc liên tục...bạn bỗng sinh ra ảo giác “có khi nào mình đã nhiễm…?!”. Lúc ấy bạn sợ lắm, vì gia đình đang ở xa, một thân một mình giữa thành phố rộng lớn này, nếu có chuyện gì...ừm bạn không sợ chết, nhưng bạn sợ cha mẹ đau lòng. Kể đến đây bạn bật cười, hóa ra trong một phút lo lắng quá mức ấy, bạn đã không đủ tỉnh táo để nhớ ra một tuần gần đây bạn có tiếp xúc với ai đâu :))) Thế là sự ngốc nghếch ấy lại cho bạn một trải nghiệm thú vị: lần đầu tiên cảm giác mình ở gần với tử thần đến thế, cảm giác như đem cơ thể mấy chục ký này treo lên sợi tóc. Nghe thôi cũng thấy sự sống mỏng manh, cuộc đời vô thường biết bao.


Dù chỉ là nhầm lẫn, nhưng cũng là lần đầu tiên từ khi biết nhận thức, bạn thật sự thấy trân quý sinh mệnh này. Là một người trẻ hiện đại, nhưng trong bạn vẫn lưu giữ những giá trị văn hóa phương Đông - ấy là sự gắn kết của một cá thể với cộng đồng thân cận nhất của anh ta - gia đình. Sinh mệnh này trân quý vì nó còn mang trách nhiệm với những người thương của anh ta nữa. Những trách nhiệm vô hình không ai đặt lên vai, chỉ là tự anh ta muốn gánh vác. Vì thế, anh ta phải sống, sống thật tốt, thật rực rỡ.


Mình thực cảm động khi nghe những lời tâm sự này. Cũng tự gõ đầu nói với bản thân rằng mày cũng phải trân quý cuộc sống như thế nhé.


Nhưng mình châm lại một nhịp…


Mình biết bạn Cô-vy này đã làm cho nhiều mảnh đời vốn vất vả nay càng cùng cực hơn, chỉ nói việc chạy ăn từng bữa thôi cũng đủ mệt mỏi, nói chi đến chuyện suy nghĩ tích cực, lạc quan lên. Có đôi vợ chồng từ quê mang hết tài sản lên thành phố mở tiệm ăn, chưa kịp thu hồi vốn, dịch ập đến, sập tiệp. Hai vợ chồng stuck ở phố, không thể kiếm ăn cũng không thể về quê. Có chú xe ôm già đầu ngõ mình ở, ngày ngày kiếm cuốc xe lấy tiền mua gạo và nuôi con gái học đại học, dịch đến, thành phố giãn cách, kế mưu sinh của chú bị chặt đứt. Có ông lão người Nghệ An hay ngồi bán báo giấy dưới chân tòa Vincom, khi mùa lũ năm nay quét qua, ông đã phải về quê dọn đống đổ nát; quay lại thành phố chưa được mấy hôm, dịch lại dãn cách, mình không còn thấy ông ngồi đó nữa... Mình không biết những con người đó rồi sẽ đi về đâu.

Liệu họ có thể cầm cự được qua đợt bùng dịch thứ 3 này? Khi mà phía trước, rất gần thôi, có thể sẽ còn đợt bùng dịch thứ 4 nữa?


Có nhiều content trên social media gợi ý chúng ta tranh thủ mùa dịch mà học thêm vài kỹ năng mới, lên youtube học nấu ăn, học múa, học nhảy, học hát, đàn ca sáo nhị, học soft skills hoặc technical knowledge cho công việc,...thay vì than vãn. Mình thấy đây là những gợi ý rất đáng cân nhắc, nhưng sẽ phù hợp với một số tệp đối tượng nhất định. Và những người nằm trong tệp này, hẳn là nên thấy biết ơn, nên thấy may mắn mà trân trọng.


Nhưng mình tự hỏi, trên dải đất hình chữ S này, có bao nhiêu phần trăm được nằm trong tệp may mắn trên? Việt Nam vẫn là một nước đang phát triển, tỷ lệ hộ nghèo có giảm đáng kể, nhưng những gia đình cận nghèo, hoặc những người còn phải lao động tay chân để mưu sinh thì còn nhiều lắm. Thật khó để họ lạc quan được theo cách trên. Mình chưa đủ kiến thức để nghĩ ra phương án giúp tất cả, nhưng chúng ta có thể - bằng một cách nào đó, góp phần ủng hộ phương án của nhà nước ta - ví dụ như chung tay phòng chống covid bằng một số cách sau:


1. Tự giác thực hiện giãn cách, giữ an toàn cho bản thân. Đừng lơ là, đừng chủ quan. Nếu có thể không ra ngoài, đừng ra. Ai ở đâu, ở yên đấy. Bạn chỉ an toàn khi tất cả chúng ta an toàn.

Đồng thời, mình highly recommend mng xem qua handbook này để biết cách ăn-uống-vận động giúp tăng cường đề kháng và nhận biết-phòng tránh-ứng phó với dịch Covid: https://bitly.com.vn/nd1ygr


2. Ủng hộ quỹ vaccine phòng chống covid. Một bữa sáng của bạn có thể không đáng bao nhiêu, nhưng 96 triệu con người gộp lại, sẽ tạo nên kỳ tích. Đường link ủng hộ mình để ở đây: https://quyvacxincovid19.gov.vn/


3. Mình đoán còn nhiều cách ủng hộ, chung tay đóng góp sức người, sức của, sức tinh thần nữa. Tùy theo điều kiện của mỗi chúng ta mà linh hoạt áp dụng.


Chúc mọi người cuối tuần an lành!

15 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

©2020 by Grow with EmmaQ. Proudly created with Wix.com

bottom of page