
Cha mẹ kính yêu,
Vậy là một mùa Vu Lan nữa lại về…
Giống như một thói quen cố hữu, con lại chọn một khoảng không gian tĩnh lặng nghĩ về đoạn đời con được lớn lên dưới sự che chở của mẹ cha trong kiếp này. Dù nội tâm có nhiều biến đổi vì những xô đẩy của cuộc sống trên bước đường trưởng thành, nhưng một lòng biết hơn với duyên phận được làm con gái của cha mẹ vẫn kiên định chưa bao giờ vơi đổi.
Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, mọi sự trên đời cũng đều là nhân nhân quả quả, nhưng khi chứng kiến hoặc nghe kể những câu chuyện gia đình khác không may mắn với hai chững “hạnh phúc, ấm êm”, con lại dâng lên một sự cảm thán về ân huệ kiếp này của mình. Con cảm ơn mẹ cha đã cho con một mái nhà hạnh phúc, cho con được lớn trên trong môi trường của tình yêu thương, sự tử tế và giáo dục.
Trong mắt mẹ cha, con nhìn thấy mình là một công trình thật vĩ đại được bồi dưỡng nên từ bao nhọc nhằn, bao hy sinh, nuôi cho tóc dài, nuôi cho học rộng,... Thời gian thấm thoát thoi đưa, công trình ấy hơn hai mươi năm rồi!
Ấy thế mà đã có lần con thật xấu hổ vì đã để tâm ma tức giận với mẹ cha. Con đổ lỗi cho cuộc sống áp lực, con tự phụ bản thân nhiều tri thức, cho ỷ lại cha mẹ yêu chiều vô pháp vô thiên. Nhưng con quên mất những dịu dàng, những kiên nhẫn, những hy sinh chưa bao giờ được kể của người. Con lại thấy tội lỗi vô cùng, dù đó chỉ là một lần duy nhất. Con thấy mình hèn mọn trước tình yêu thương của mẹ cha, thấy mình bé nhỏ trước cuộc đời dài rộng của người, thấy mình đã sai lầm vì tức giận trẻ con. Nếu đổi lại là con, con không nghĩ bản thân có thể bao dung và nhẫn nại như thế. Cảm ơn mẹ cha thật nhiều!
Khoảng thời gian này một năm trước, hai năm trước, con đều viết những dòng này ở một nơi cách cha mẹ 50 cây số, mỗi câu chữ đều đong đầy nỗi nhớ mong và yêu thương. Năm nay vì đại dịch, con được ở gần cha mẹ hơn, cũng đủ trưởng thành để quan sát cuộc sống. Giờ con gái đã có chút trải nghiệm và kiến thức để đôi khi đàm luận với cha mẹ, tốc độ chạy của con gái ngày càng nhanh, cha mẹ dường như không đuổi kịp, người chậm lại nhìn bóng lưng con. Đôi mắt hiện thực của con nhìn thấy có đôi điều con chưa cho là đúng ở mẹ cha, nhưng trên đời này đâu có ai hoàn hảo, những thiếu sót ấy chỉ như vết xước nhỏ trên viên dạ minh châu. Đúng vậy, tình yêu thương vô điều kiện của cha mẹ dành cho con, dẫu con từng lạnh lùng, từng tức giận, từng nổi loạn,..chính là viên dạ minh châu của cuộc đời con.
Công trình này xây dựng thật không dễ, hồi nhỏ khó nuôi, thời niên thiếu nổi loạn, tuổi trưởng thành xa lạnh...nếu đổi lại là con, liệu con có đủ nhẫn nại và bao dung để tiếp tục chứa chấp cục bông nhỏ xấu tính này? Con thực sự không dám khẳng định, không đủ tự tin để khẳng định mình cao thượng được như mẹ cha. Thế nên, con tự nhắc mình, không bao giờ được phép làm cha mẹ buồn, dù chỉ một vệt thoáng qua. Bởi vì trên đời này chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện, mới chiều con đến vô pháp vô thiên,còn lại - người khác đều phải có điều kiện mới yêu con.
Cuộc đời không tránh khỏi vô thường, nhưng con thật sự hy vọng cha mẹ một đời bình an. Có người nói với con rằng bản thân còn trẻ mà, cứ thong thả. Nhưng con lại nghĩ, cha mẹ con có thể không còn nhiều thời gian như vậy nữa, vì thế con phải sống chết chạy thật nhanh, để hoàn thành công trình cha mẹ ấp ủ này, trở thành điểm tựa cho cha mẹ nửa đời về sau.
Cha mẹ nghe được những điều này nhất định sẽ xùy xùy bảo không cần thiết, nhưng đây là ước nguyện trong cuộc đời này của con, là ước nguyện duy nhất, tính đến thời điểm hiện tại. Con gái còn rất non nớt, bởi vì được cha mẹ và những người tốt xung quanh bảo bọc quá kỹ lưỡng, nên chưa từng thực sự phải đối mặt với khó khăn dù đã đi hết một phần ba cuộc đời. Nhưng con tin tưởng, với điểm tựa là tình yêu thương, là nền tảng giáo dục được cẩn thận bồi dưỡng, con sẽ đủ can đảm để vượt qua sóng gió chưa gọi tên phía trước. Con không bao giờ quên ánh mắt tin tưởng, cổ vũ con tiến lên phía trước của cha mẹ, dù cho con có thất bại, cũng không sao cả, con luôn có một đường lui, ấy là cha mẹ. Điều này ngọt ngào đến nỗi nhiều khi con tưởng mình đã ngậm sẵn thìa vàng!!!
Mùa Vu Lan năm nay, năm sau và các năm sau nữa, con luôn có một và chỉ một lời khẩn cầu tham lam với Phật tổ, đó là dẫu đánh đổi tất cả, chỉ nguyện cha mẹ luôn bình an, để con vẫn được diễm phúc cài bông hồng đỏ trên ngực.
Ánh trăng rằm tháng 7 đêm nay thật sáng, ngọt lành và bình yên
Vu Lan an lạc!
22/08/2021
Comments